An Cư Lạc Nghiệp
Chương 46: Hẹn hò
Nguồn : bachhoacac.wordpress.com
Hẹn hò
Thẳng thắn mà nói, đây là lần đầu tiên An Cúc Nhạc tìm người có quan hệ thể xác với mình ra ngoài đi dạo.
Y vẫn luôn xác định vị trí rõ ràng: người có thể lên giường, người không thể lên giường, bạn rượu, bạn thịt, bạn thân… Đỗ Ngôn Mạch rốt cuộc xếp loại nào? Rõ ràng nên xếp vào đối tượng không thể lên giường, thế mà lại cố tình lên nhiều lần thậm chí cả trăm lần, bạn thì không được rồi, tình nhân… vậy thì càng đáng cười.
Nhưng mà, y cũng rất muốn thử một lần… tạm thời tính là “hẹn hò” với cậu thiếu niên.
Khi xuất hiện ở địa điểm đã hẹn, Đỗ Ngôn Mạch vẫn như mọi lần mặc một chiếc áo thun trắng, cùng một chiếc quần jeans thoạt nhìn giống như lượm ở sạp hàng rong.
Cậu ấy đội mái đầu chưa hề chải chuốt gì, đến khi thấy trang phục của An Cúc Nhạc, nhất thời nghẹn họng: “Anh Hoa cúc, anh nói không cần chưng diện…”
“Đúng vậy, cậu không cần.” An Cúc Nhạc cười tươi rói, hôm nay y mặc một chiếc áo sơmi kẻ sọc khác lạ, phối với quần bó màu xanh và một đôi giày thể thao màu vàng sáng.
Cả người đẹp đẽ không gì sánh được, lại không quá lòe loẹt.
Hai người đi cạnh nhau, chênh lệch tương đối lớn.
An Cúc Nhạc không để ý, dẫn Đỗ Ngôn Mạch đến trung tâm bách hóa chọn cốc.
Một đống cốc muôn hình vạn trạng đủ loại hoa văn và màu sắc xếp thành hàng dài, An Cúc Nhạc chụp một lần năm sáu cái cốc sứ, khoa tay múa chân thật lâu, Đỗ Ngôn Mạch hơi ngạc nhiên: “Không phải trong nhà anh nhiều cốc lắm sao?”
An Cúc Nhạc không ngẩng đầu lên, đáp: “Ừ, ném hết rồi.”
Đỗ Ngôn Mạch sửng sốt.
An Cúc Nhạc: “Rửa không sạch, thôi bỏ luôn.” Mọi việc đều có điểm mấu chốt, khi gút mắc tích lũy đến mức độ nào đó, có rửa cũng không sạch, chỉ đành nói bái bai.
Nếu không bụi bẩn càng tích càng nhiều, át hết tất cả hoa văn xinh đẹp ban đầu thì tiếc lắm.
An Cúc Nhạc mua một lần bảy cái cốc, nhờ chủ tiệm gửi về nhà mình, đoạn dắt Đỗ Ngôn Mạch đến cửa hàng quần áo nam mà mình thường ghé. Nhân viên cửa hàng là bạn trong giới của y, trước khi nhận công việc biên tập mỹ thuật làm nghề nghiệp chính, An Cúc Nhạc cũng từng đứng quầy. Y chỉ vào Đỗ Ngôn Mạch, nói với bạn thân: “Tôi muốn chọn vài bộ cho cậu ấy.”
“Em…”
Câu “không cần” còn chưa nói xong, nhân viên cửa hàng đã hét ầm lên: “Ôi chao ~ thật sao? Tôi thật sự có thể giúp cậu bé đẹp trai như thế mặc quần áo?”
Đỗ Ngôn Mạch: “……”
An Cúc Nhạc mỉm cười, hào phóng buông tay: “Do your best.”
Nhân viên cửa hàng tuân lệnh, lập tức cầm quần áo múa may trước người Đỗ Ngôn Mạch, miệng càm ràm: “Tôi đã bảo rồi, quý này cái bla bla đang hot, nhất là phối chung với cái bla bla, sẽ rất blo blo blo, bla bla…” Quả thật giống như niệm chú.
Đỗ Ngôn Mạch đầu choáng não trướng, một chữ cũng không hiểu, đến khi bị nhét một mớ quần áo, nhân viên cửa hàng cười tủm tỉm mời cậu đi mặc thử, cậu mới đột nhiên hoàn hồn.
“Em không…”
“Đi, mặc vào!” Nhân viên cửa hàng thoạt tiên còn dịu dàng như nước, nháy mắt trở nên đằng đằng sát khí, hoàn toàn không cho phép phản kháng.
Đỗ Ngôn Mạch giật mình, quẳng ánh mắt cầu cứu về phía An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc giả vờ không phát hiện, cậu đành phải ngoan ngoãn nghe lời, đi vào phòng thử đồ.
Cậu thiếu niên vừa đi, nhân viên cửa hàng đổi xoạch dáng vẻ niềm nở ban nãy, thong dong kề sát An Cúc Nhạc, giơ ngón út: “Chó săn nhà anh hả?”
An Cúc Nhạc dở khóc dở cười: “Cháu ngoại tôi.” Nếu không nói vậy, đoán chừng tối nay… ấy không, một lát sau trên Line sẽ bắt đầu truyền tin y nuôi bạn trai nhỏ.
Đáng tiếc nhân viên cửa hàng rất tinh mắt: “Uầy ~ anh bớt xạo đi, không thấy nãy giờ ánh mắt cậu ta cứ nhìn anh suốt à? Nói không có gian tình? Quỷ mới tin.”
Phải, khi nãy nhân viên cửa hàng đem từng bộ đồ ướm lên người Đỗ Ngôn Mạch, cậu ấy một mực nhìn về phía y, ngoại trừ luống cuống không biết làm sao còn giống như đang tìm sự khẳng định.
Ỷ lại đến thế.
An Cúc Nhạc chỉ cười một thoáng, không nói gì nhiều.
“Anh, anh Hoa cúc…”
Giọng nói lúng túng của Đỗ Ngôn Mạch truyền ra từ phòng thay đồ, nhân viên cửa hàng vừa nghe, cười ná thở: “Á ha ha ha ha, cậu ta gọi anh là anh Hoa cúc? Vậy từ nay về sau bọn này cũng gọi anh là Mr. Hoa cúc nha, ha ha ha ha ──”
An Cúc Nhạc thờ ơ: “Đám dân đen hạ đẳng mấy người, dùng kính ngữ cho tôi.”
“Phụt ha ha ha ~” Nhân viên cửa hàng vẫn còn cười.
Thật ra An Cúc Nhạc cũng biết xưng hô này rất ngu xuẩn, ban đầu đương nhiên chỉ là đùa giỡn, nhưng theo số lần Đỗ Ngôn Mạch gọi như vậy ngày càng tăng, thói quen trở thành hiển nhiên, cuối cùng biến thành một loại xưng hô đặc biệt cố định, An Cúc Nhạc cũng chưa nghĩ ra xưng hô nào độc nhất vô nhị hơn cái này.
Mặc dù ngu xuẩn, nhưng cũng là ngu xuẩn thuộc về y.
An Cúc Nhạc đi vào phòng thử đồ, phát hiện Đỗ Ngôn Mạch còn chưa thay quần áo, không khỏi khó hiểu: “Sao vậy, kích thước không vừa hả?”
Đỗ Ngôn Mạch cũng không nhiều lời, chỉ đưa mác giá cho y xem.
“Ồ.” An Cúc Nhạc đã sớm nghĩ đến tình huống này, cho nên không quá bất ngờ: “Mượn mặc thôi, hiếm khi mới theo tôi đi dạo phố, tôi muốn cậu mặc đẹp một chút.”
Đỗ Ngôn Mạch im lặng một hồi, nhìn quần áo trong tay mình, ánh mắt nặng trĩu: “… Có phải em làm anh mất mặt lắm không?”
Thằng nhóc này. An Cúc Nhạc đau lòng, không còn cách nào khác, đành phải chiều chuộng gãi đầu cậu ấy: “Sao lại thế được, cậu không thấy cái tên ngoài kia nhìn cậu thèm nhỏ dãi luôn à?”
“……” Đúng là khi nãy chọn quần áo, cậu bị cọ không ít… dầu.
*cọ dầu = dê xồm.
“Mặc cho tôi xem đi?” An Cúc Nhạc dịu dàng nhìn cậu, cổ vũ: “Tôi muốn xem.”
Mỗi khi An Cúc Nhạc nói như thế, Đỗ Ngôn Mạch rất khó phản kháng, đành phải thay quần áo. Bạn đang
Hẹn hò
Thẳng thắn mà nói, đây là lần đầu tiên An Cúc Nhạc tìm người có quan hệ thể xác với mình ra ngoài đi dạo.
Y vẫn luôn xác định vị trí rõ ràng: người có thể lên giường, người không thể lên giường, bạn rượu, bạn thịt, bạn thân… Đỗ Ngôn Mạch rốt cuộc xếp loại nào? Rõ ràng nên xếp vào đối tượng không thể lên giường, thế mà lại cố tình lên nhiều lần thậm chí cả trăm lần, bạn thì không được rồi, tình nhân… vậy thì càng đáng cười.
Nhưng mà, y cũng rất muốn thử một lần… tạm thời tính là “hẹn hò” với cậu thiếu niên.
Khi xuất hiện ở địa điểm đã hẹn, Đỗ Ngôn Mạch vẫn như mọi lần mặc một chiếc áo thun trắng, cùng một chiếc quần jeans thoạt nhìn giống như lượm ở sạp hàng rong.
Cậu ấy đội mái đầu chưa hề chải chuốt gì, đến khi thấy trang phục của An Cúc Nhạc, nhất thời nghẹn họng: “Anh Hoa cúc, anh nói không cần chưng diện…”
“Đúng vậy, cậu không cần.” An Cúc Nhạc cười tươi rói, hôm nay y mặc một chiếc áo sơmi kẻ sọc khác lạ, phối với quần bó màu xanh và một đôi giày thể thao màu vàng sáng.
Cả người đẹp đẽ không gì sánh được, lại không quá lòe loẹt.
Hai người đi cạnh nhau, chênh lệch tương đối lớn.
An Cúc Nhạc không để ý, dẫn Đỗ Ngôn Mạch đến trung tâm bách hóa chọn cốc.
Một đống cốc muôn hình vạn trạng đủ loại hoa văn và màu sắc xếp thành hàng dài, An Cúc Nhạc chụp một lần năm sáu cái cốc sứ, khoa tay múa chân thật lâu, Đỗ Ngôn Mạch hơi ngạc nhiên: “Không phải trong nhà anh nhiều cốc lắm sao?”
An Cúc Nhạc không ngẩng đầu lên, đáp: “Ừ, ném hết rồi.”
Đỗ Ngôn Mạch sửng sốt.
An Cúc Nhạc: “Rửa không sạch, thôi bỏ luôn.” Mọi việc đều có điểm mấu chốt, khi gút mắc tích lũy đến mức độ nào đó, có rửa cũng không sạch, chỉ đành nói bái bai.
Nếu không bụi bẩn càng tích càng nhiều, át hết tất cả hoa văn xinh đẹp ban đầu thì tiếc lắm.
An Cúc Nhạc mua một lần bảy cái cốc, nhờ chủ tiệm gửi về nhà mình, đoạn dắt Đỗ Ngôn Mạch đến cửa hàng quần áo nam mà mình thường ghé. Nhân viên cửa hàng là bạn trong giới của y, trước khi nhận công việc biên tập mỹ thuật làm nghề nghiệp chính, An Cúc Nhạc cũng từng đứng quầy. Y chỉ vào Đỗ Ngôn Mạch, nói với bạn thân: “Tôi muốn chọn vài bộ cho cậu ấy.”
“Em…”
Câu “không cần” còn chưa nói xong, nhân viên cửa hàng đã hét ầm lên: “Ôi chao ~ thật sao? Tôi thật sự có thể giúp cậu bé đẹp trai như thế mặc quần áo?”
Đỗ Ngôn Mạch: “……”
An Cúc Nhạc mỉm cười, hào phóng buông tay: “Do your best.”
Nhân viên cửa hàng tuân lệnh, lập tức cầm quần áo múa may trước người Đỗ Ngôn Mạch, miệng càm ràm: “Tôi đã bảo rồi, quý này cái bla bla đang hot, nhất là phối chung với cái bla bla, sẽ rất blo blo blo, bla bla…” Quả thật giống như niệm chú.
Đỗ Ngôn Mạch đầu choáng não trướng, một chữ cũng không hiểu, đến khi bị nhét một mớ quần áo, nhân viên cửa hàng cười tủm tỉm mời cậu đi mặc thử, cậu mới đột nhiên hoàn hồn.
“Em không…”
“Đi, mặc vào!” Nhân viên cửa hàng thoạt tiên còn dịu dàng như nước, nháy mắt trở nên đằng đằng sát khí, hoàn toàn không cho phép phản kháng.
Đỗ Ngôn Mạch giật mình, quẳng ánh mắt cầu cứu về phía An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc giả vờ không phát hiện, cậu đành phải ngoan ngoãn nghe lời, đi vào phòng thử đồ.
Cậu thiếu niên vừa đi, nhân viên cửa hàng đổi xoạch dáng vẻ niềm nở ban nãy, thong dong kề sát An Cúc Nhạc, giơ ngón út: “Chó săn nhà anh hả?”
An Cúc Nhạc dở khóc dở cười: “Cháu ngoại tôi.” Nếu không nói vậy, đoán chừng tối nay… ấy không, một lát sau trên Line sẽ bắt đầu truyền tin y nuôi bạn trai nhỏ.
Đáng tiếc nhân viên cửa hàng rất tinh mắt: “Uầy ~ anh bớt xạo đi, không thấy nãy giờ ánh mắt cậu ta cứ nhìn anh suốt à? Nói không có gian tình? Quỷ mới tin.”
Phải, khi nãy nhân viên cửa hàng đem từng bộ đồ ướm lên người Đỗ Ngôn Mạch, cậu ấy một mực nhìn về phía y, ngoại trừ luống cuống không biết làm sao còn giống như đang tìm sự khẳng định.
Ỷ lại đến thế.
An Cúc Nhạc chỉ cười một thoáng, không nói gì nhiều.
“Anh, anh Hoa cúc…”
Giọng nói lúng túng của Đỗ Ngôn Mạch truyền ra từ phòng thay đồ, nhân viên cửa hàng vừa nghe, cười ná thở: “Á ha ha ha ha, cậu ta gọi anh là anh Hoa cúc? Vậy từ nay về sau bọn này cũng gọi anh là Mr. Hoa cúc nha, ha ha ha ha ──”
An Cúc Nhạc thờ ơ: “Đám dân đen hạ đẳng mấy người, dùng kính ngữ cho tôi.”
“Phụt ha ha ha ~” Nhân viên cửa hàng vẫn còn cười.
Thật ra An Cúc Nhạc cũng biết xưng hô này rất ngu xuẩn, ban đầu đương nhiên chỉ là đùa giỡn, nhưng theo số lần Đỗ Ngôn Mạch gọi như vậy ngày càng tăng, thói quen trở thành hiển nhiên, cuối cùng biến thành một loại xưng hô đặc biệt cố định, An Cúc Nhạc cũng chưa nghĩ ra xưng hô nào độc nhất vô nhị hơn cái này.
Mặc dù ngu xuẩn, nhưng cũng là ngu xuẩn thuộc về y.
An Cúc Nhạc đi vào phòng thử đồ, phát hiện Đỗ Ngôn Mạch còn chưa thay quần áo, không khỏi khó hiểu: “Sao vậy, kích thước không vừa hả?”
Đỗ Ngôn Mạch cũng không nhiều lời, chỉ đưa mác giá cho y xem.
“Ồ.” An Cúc Nhạc đã sớm nghĩ đến tình huống này, cho nên không quá bất ngờ: “Mượn mặc thôi, hiếm khi mới theo tôi đi dạo phố, tôi muốn cậu mặc đẹp một chút.”
Đỗ Ngôn Mạch im lặng một hồi, nhìn quần áo trong tay mình, ánh mắt nặng trĩu: “… Có phải em làm anh mất mặt lắm không?”
Thằng nhóc này. An Cúc Nhạc đau lòng, không còn cách nào khác, đành phải chiều chuộng gãi đầu cậu ấy: “Sao lại thế được, cậu không thấy cái tên ngoài kia nhìn cậu thèm nhỏ dãi luôn à?”
“……” Đúng là khi nãy chọn quần áo, cậu bị cọ không ít… dầu.
*cọ dầu = dê xồm.
“Mặc cho tôi xem đi?” An Cúc Nhạc dịu dàng nhìn cậu, cổ vũ: “Tôi muốn xem.”
Mỗi khi An Cúc Nhạc nói như thế, Đỗ Ngôn Mạch rất khó phản kháng, đành phải thay quần áo. Bạn đang
Tác giả :
Đại Đao Diễm